32 năm diễn vai đàn ông 'chuẩn men' vì áp lực phải cưới vợ
Đôi khi, tôi nghĩ rằng cứ cưới đại một người vợ để êm chuyện, nhưng rồi tôi sẽ sống sao khi không hề có cảm giác nào với con gái?
Tôi nay đã 32 tuổi, sinh ra và lớn lên ở một tỉnh miền Trung. Hiện tại, tôi đang có một công việc ổn định, làm bên ngành IT ở nước ngoài và có vẻ bề ngoài ưa nhìn, được nhiều người yêu quý. Tôi sinh ra là nam giới nhưng phát hiện ra mình chỉ thích con trai từ hồi học cấp hai. Đó là vào năm lớp 8, khi bạn bè của tôi đã bắt đầu có những cảm xúc lãng mạn với các cô gái, thì tôi lại không. Tôi tự nhận ra rằng mình không giống ai trong số những người bạn cùng lớp, và tôi cảm thấy hỗn loạn, sợ hãi.
Khi lên cấp ba, để tìm hiểu giới tính thực sự của mình, tôi cố gắng làm quen với một cô gái. Nhưng trong mối quan hệ đó, tôi chỉ có thể làm bạn bè chứ không thể tiến xa hơn được. Suốt thời gian ở đại học, tôi cũng luôn cố gắng tìm cách quên đi cảm giác "mình không giống ai" và không dám thử bước vào một mối quan hệ nam nữ nào khác, mặc dù cũng có nhiều bạn gái thích tôi.
Khi ra trường và làm việc ở công ty tại Việt Nam, tôi có quen một người anh cùng xóm trọ. Hai anh em thường nấu cơm chung mỗi khi tan ca. Rồi chuyện gì tới cũng tới, tôi phát hiện mình có tình cảm với anh từ lúc nào không hay. Đôi khi, tôi nghĩ rằng tôi nên nói với anh về tình cảm của mình, nhưng sau đó lại không dám nói ra sợ đánh mất tình anh em. Rồi anh kết hôn, và tôi biết rằng đến lúc mình phải ra đi.
Sau đó tôi cũng nghỉ việc, xin vào công ty lớn rồi ra nước ngoài làm việc. Tôi quen một người bạn nam đồng nghiệp vào công ty sau tôi nửa năm. Nhưng lại là "kịch bản cũ" - tôi yêu và chỉ giữ trong lòng. Tôi biết rằng những người như chúng tôi rất khó được chấp nhận.
Tôi và em hỗ trợ nhau rất nhiều trong công việc và cuộc sống, không tính toán, không vụ lợi, mặc dù đôi khi tôi đau đớn, vì cảm xúc của mình bị ép buộc, và đau hơn khi em luôn chúc tôi "năm mới sớm lấy được vợ". Rồi một ngày em, phải chuyển qua chi nhánh ở tỉnh mới. Đợt rồi tôi lên thăm em, cảm giác như em biết được gì đó về tôi, nên không còn trêu tôi như trước nữa, cố giữ khoảng cách với tôi. Tôi rất buồn, và rời đi.
>> 'Bắt con đi chữa bệnh đồng tính'
32 tuổi, là một người đàn ông, áp lực phải kết hôn đôi khi khiến tôi cảm thấy bế tắc. Tôi bế tắc trong tình yêu của mình, đôi khi tôi nghĩ rằng giá như mình không xuất hiện trong cuộc đời này, giá như tôi không tồn tại. Mỗi người sinh ra đều có một số phận, vậy tại sao số phận của tôi lại là người đồng tính, tại sao tôi không thể giống những người xung quanh, tại sao?
Đôi khi, tôi nghĩ rằng nên cưới một người vợ để tất cả trôi qua, nhưng rồi tôi sẽ sống sao khi mình không hề có bất cứ cảm giác nào với cô ấy? Rồi tôi lại nghĩ hay tìm một cô gái có hoàn cảnh tương tự mình để hai người cùng nhau diễn nốt vở kịch đời nhưng lại sợ sẽ bị vỡ lở.
Ai cũng sẽ nói xã hội giờ đã khác rồi, thoáng hơn rồi, nhưng không, người ta vẫn đang nhìn những người như chúng tôi với một ánh mắt kỳ thị. Chúng tôi đang núp trong chính cái vỏ bọc mình tạo ra. Thật sự, chúng tôi đâu muốn vậy, cũng muốn bình thường như bao người, muốn có gia đình, muốn được hạnh phúc, nhưng có lẽ điều đó là quá xa xỉ.
Hơn nửa đời người đã trôi qua mà tôi vẫn mờ mịt, không biết mình sẽ đi về đâu, rồi mình sẽ như thế nào? Trước mặt tôi giờ là một ngõ cụt. Tôi kể ra câu chuyện của mình chỉ mong nhận được lời khuyên của mọi người. Qua đây, tôi cũng muốn gửi một lời nhắn nhủ tới các độc giả rằng nếu quanh bạn có ai đó giống tôi thì làm ơn đừng biến họ thành kẻ lạc loài, đừng khiến họ đau thêm nữa vì những người như chúng tôi đã đủ đau khổ rồi.
Ngoc 21/03/2024Ba người bạn trai đều diễn vai người tốt rồi im lặng rời bỏ tôi
Tại sao họ cứ đến rồi đi, tôi cũng không biết nữa; chắc do mắt tôi có vấn đề, tim tôi luôn lạc lối.
Gần đây, tôi lại nghĩ nên sống độc thân đến hết đời. Bởi lẽ khi ở một mình, tôi luôn vui vẻ mỗi ngày, được làm những thứ mình thích, thậm chí đi dạo một mình cũng thấy vui. Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình không khá giả, bố mẹ làm nông. Vì vậy, ngay từ nhỏ tôi đã...
Đọc thêmQuyết định buông bỏ người đàn ông tưởng 'im lặng là quyền lực'
Người từng đổ vỡ, tưởng phải biết đối diện thực tế, vậy mà anh chọn trốn tránh thay vì đối thoại, đó không phải bản lĩnh, mà là thất bại.
Anh à, im lặng có thể là sự điềm tĩnh, là cách của những người trưởng thành để lắng nghe và thấu hiểu. Nhưng khi nó bị dùng như một "chiêu trò" để né tránh hay thao túng, sẽ chẳng còn gì đáng giá. Tiếc thay, anh đã chọn cách ấy. Thời...
Đọc thêmDì vừa mất, dượng cưới liền hàng xóm đối diện
Ông lấy người mới như thế là không tôn trọng gia đình dì tôi, xung quanh là 4 nhà của chị em ruột dì, trong đó có mẹ tôi.
Dì tôi 82 tuổi, vừa mất, dượng tôi cưới liền hàng xóm đối diện nhà. Dượng tôi có hai vợ trước khi cưới dì, hai người đó đều mất rồi. Dượng cưới dì là người thứ ba nhưng không có con. Dượng được con riêng bảo lãnh định cư ở Mỹ nhưng dì tôi bị ở...
Đọc thêmCưới rồi tôi mới biết chồng đào mỏ, sĩ diện, vô trách nhiệm
Tôi thấy khổ sở, xấu hổ vì cãi lời bố mẹ mà giờ khiến bố mẹ phải khổ, phải gánh thêm 3 đứa cháu.
Tôi sinh ra trong gia đình nghèo, bố mẹ làm nông, ông bà ở quê rất nghèo. Từ nhỏ tôi đã chứng kiến bố mẹ cãi nhau, mẹ khinh bố nghèo, còn bố hay nhịn mẹ. Tuổi thơ tôi ám ảnh vì cảnh đó. Mẹ không xấu nhưng bố vụng về, gia trưởng, hay áp đặt nên bị mọi người ghét. Hàng xóm...
Đọc thêmNgười đàn ông hàng xóm cố tình mặc thiếu vải để tôi nhìn thấy
Hai hôm nay vợ ông đi làm trước, ông ở phòng một mình còn không mặc quần áo gì luôn, thay quần áo trước cửa nhưng mở cửa phòng.
Mình là nữ, ngoài 30 tuổi, sống một mình, làm việc ở TP HCM. Mình hướng nội nên thường hết giờ làm là về nhà, không đi chơi đâu, sống nghiêm túc và lành mạnh, ít bạn bè, người thân ở xa. Gia đình mình ở quê, mình cũng không có thói quen tâm sự hay chia sẻ...
Đọc thêm