Hối hận vì không cho con đi khám tự kỷ sớm
Tôi là tác giả bài: ''Tôi thương con nhưng không biết cách chăm'', cảm ơn các bạn đã cho tôi những lời khuyên, giúp tôi hiểu rõ về mình.
Tôi biết nếu nói gì cũng đổ lỗi cho người khác thì thật là thậm tệ, xấu tính. Tôi hiện nay như thế nào là do tôi, tôi chấp nhận. Nhưng về mặt tâm lý, tôi vẫn luôn thầm trách bố mẹ không khéo nên bản thân cũng không được khéo. Bố tôi là người gia trưởng, ngạo mạn, hồi đi học thì học giỏi (tôi nghe bố kể lại) nên sinh ra coi thường mọi người, nói chuyện viển vông, không thực tế. Hồi trước bố làm công tác ở địa phương, sau thay đổi cơ cấu, không có quan hệ (theo lời của bố) nên ông nghỉ việc, hiện tại ông là bảo vệ. Mẹ sinh được hai anh em tôi nhưng anh trai mất sớm. Thời niên thiếu của tôi sống trong sự cãi cọ, chửi bới, đánh nhau của họ.
Bố lấy 'vợ hai' và có thêm hai con đủ trai gái. Tôi và mẹ rất thương các em, không có vấn đề gì với dì (dì có nhà riêng), mẹ con tôi cũng hay mua quà bánh, cho tiền các em. Chuyện còn dài nhưng rất mất thời gian nên tôi không kể nữa. Tôi chỉ muốn nói rằng mình không vượt qua được nghịch cảnh về mặt tâm lý. Còn tôi vẫn học hết đại học, làm công việc văn phòng.
Nói về con trai, thực tế tôi không chấp nhận chuyện cháu bị tự kỷ, mặc dù có người nói và cũng khuyên nên đưa cháu đi khám. Mẹ đẻ bảo sau nó sẽ biết nói, không phải đi khám, không phải cho đi học can thiệp, tốn tiền. Trong khi mẹ chồng rất quan tâm, luôn giục chúng tôi đưa cháu đi khám. Tôi nghe mẹ đẻ nhiều nên không cho cháu đi khám, cũng không cho đi học can thiệp và cũng do sợ tốn tiền. Chồng cũng nghe theo tôi. Đến khi tôi sinh cháu thứ hai, anh quyết tâm cho cháu lớn đi học can thiệp. Tôi chỉ nghĩ con mình chậm nói, cho cháu đi học trường tư (cháu đi học từ 18 tháng tuổi) và học can thiệp một tiếng sau học ở trường gần một năm nay.
Đỉnh điểm của sự việc khiến tôi chấp nhận việc con mình bị tự kỷ là hôm ấy hai mẹ con ra quán tạp hóa mua hàng, cháu đòi mua nhiều thứ, tôi nói mà cháu không nghe rồi gào khóc. Tại đó, tôi đã đánh đập cháu rất đau, chửi rủa thậm tệ. Sau trận đánh đó, khi tôi đi làm, do suy nghĩ nhiều về khoảnh khắc lúc ấy nên bị đau đầu nửa tháng trời. Tôi quyết định cho cháu đi khám, khi ấy cháu 39 tháng tuổi, bác sĩ kết luận cháu bị tự kỷ. Tôi cũng luôn tìm hiểu các phương pháp để dạy con.
Thật sự tôi rất hối hận vì đã không cho con đi khám sớm và can thiệp sớm từ lúc 18 tháng tuổi. Các bạn nói đúng, bây giờ tôi chỉ nên đặt mục tiêu nhỏ và hoàn thiện bản thân dần dần. Mấy việc tôi cần cải thiện đầu tiên là dậy sớm tập thể dục, làm việc nhà và luôn giữ tinh thần vui vẻ, lạc quan, cùng với việc cải thiện tác phong nhanh nhẹn hơn chút. Cảm ơn các bạn đã chia sẻ cùng tôi.
Hiền Hòa 13/02/2025Tôi hối hận khi không khám tiền hôn nhân
Tôi khá chắc chắn con sẽ mang gene này vì gene của chồng luôn lấn át gene của tôi, bằng chứng là con giống y đúc anh.
Tôi viết bài này trong tâm trạng hoảng loạn. Mười năm trước, tôi kết hôn ở độ tuổi 29, còn chồng vừa 30. Anh là người nước ngoài. Một năm sau, chúng tôi chào đón bé gái xinh xắn, đáng yêu. Trước đây, chúng tôi sống ở Việt Nam. Cuộc sống ban đầu của hai vợ chồng khá...
Đọc thêmMẹ chồng giục tôi khám 'xem còn trứng không' khi vừa sinh bé gái thứ ba
Tôi mới sinh xong chưa đầy tháng, bà đã bóng gió chuyện đi khám lại "xem còn trứng không".
Tôi sinh con gái, nhà chồng buồn ra mặt. Sinh đứa thứ hai vẫn là con gái, cả nhà càng im lặng hơn. Đến khi sinh đứa thứ ba, cũng là con gái, mẹ chồng tôi không thèm vào viện thăm cháu. Bà bảo với hàng xóm: "Chắc cái số nhà này tuyệt giống con trai rồi". Lúc đó, tôi nằm viện ôm con, vừa mệt vừa tủi,...
Đọc thêmHối hận vì không ngăn mẹ chồng hơ nóng cho con sinh non
Tôi sốt ruột, đi qua lại, mẹ chồng bảo lo lắng à nhưng vẫn làm theo ý bà; vì cả nể mẹ chồng mà tôi để con phải chịu thiệt.
Tôi 30 tuổi, lấy chồng cách nhà hơn 100 km nhưng vợ chồng tôi đều sống và làm việc ở thành phố. Nhà chồng tôi chỉ có mình mẹ chồng nuôi hai con trai ăn học. Trước khi lấy chồng, tôi rất quý vì thấy mẹ chồng vất vả nuôi con lại hiền, ăn nói khéo léo. Tôi...
Đọc thêmLúc chờ kết quả khám của bố, tôi hiểu cần quan tâm gia đình hơn
Từ lúc đó nhận thức của tôi về sự mất mát đã thay đổi, tôi cần quan tâm đến cha mẹ, gia đình nhiều hơn, giúp cha mẹ có nhiều hạnh phúc hơn bên con cháu.
Tôi 37 tuổi, buôn bán nhỏ, nhà có ba anh chị em. Cha mẹ đã ngoài 60 tuổi, độ tuổi đáng nhẽ được nghỉ ngơi, hưởng thụ tuổi già bên con cháu nhưng vẫn phải lao động quần quật từ sáng đến tối để kiếm tiền. Mục đích kiếm...
Đọc thêmVợ khó chịu khi tôi ngủ nướng, không dậy sớm lo cho con
Dạo này con bắt đầu đi học nên 6h vợ dậy, 6h30 con dậy rửa mặt mũi,... ăn uống xong hơn 7h, vợ đưa con đi học rồi đi làm.
Tôi 36 tuổi, có vợ và con nhỏ 4 tuổi. Thu nhập của tôi gần 60 triệu đồng, thu nhập của vợ chỉ tầm 6 triệu đồng. Tôi xác định là đàn ông lo kinh tế chính nên chỉ cần vợ có công việc, đi làm cho bớt chán và phụ thêm chút nào thôi. Vì công việc khá vất vả...
Đọc thêm