Home
Menu

Tôi khóc, chồng chỉ nhìn một cái rồi đi ngủ

Theo tôi nghĩ, khi thấy người mình yêu khóc, người ta phải đau lòng và an ủi, chứ không phải dửng dưng như vậy.
Tôi 33 tuổi, chồng 37 tuổi, lấy nhau được tám năm và có một bé. Chúng tôi chỉ hẹn hò nhau một năm rồi tiến đến hôn nhân. Suốt thời gian tám năm đó, chúng tôi trải qua rất nhiều khó khăn nhưng rồi cũng vượt qua. Giờ cuộc sống ổn hơn xưa nhưng tôi cảm nhận cả hai không hợp nhau. Chồng bảo do tôi làm quá vấn đề nhưng tôi chắc chắn rằng có vấn đề lớn giữa hai người.
Nói về ưu điểm, tôi cảm thấy chồng có trách nhiệm với vợ con, chăm chỉ làm việc, không đổ đốn. Nhưng nói về những điểm mà tôi không hài lòng về chồng cũng rất nhiều. Tôi nhút nhát, sống nội tâm, ít giao du bạn bè, chỉ tập trung phát triển công việc và chăm sóc gia đình. Hầu hết thời gian tôi đều dành cho công việc và chồng con. Có lẽ vì vậy tôi rất muốn chồng thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ với tôi như một người bạn. Nhưng anh lại rất khô khan và không tâm lý, chúng tôi rất khó nói chuyện hợp ý được, vì có vẻ suy nghĩ, tính cách, cách nhìn nhận vấn đề khác nhau.
Ví dụ, khi tôi kể anh nghe về một vấn đề gì đó trong công việc hoặc cuộc sống mà mình gặp phải, anh thường đưa ra phản hồi trái ngược quan điểm của tôi, hoặc phản bác tôi, không cùng quan điểm. Có thể cách nhìn nhận vấn đề của chúng tôi khác nhau hoặc anh muốn chọc giận tôi. Tôi không chắc, nhưng điều này khiến chúng tôi khó nói chuyện vui vẻ.
Nhưng thật sự tôi nghĩ anh có chút vô duyên, vì cách nói chuyện, phản biện dễ khiến người khác bực bội. Tôi có góp ý nhưng vẫn vậy, không thấy thay đổi. Thường khi tôi kể câu chuyện xích mích giữa tôi và ai đó, anh luôn bảo do tôi thế này thế kia nên như vậy, không phải lỗi người kia. Tôi không rõ vì sao anh luôn vậy, bảo vệ người khác thay vì bảo vệ và an ủi tôi, dù đó chỉ là câu chuyện mà tôi và anh tâm sự tại nhà. Tôi cảm thấy trong mắt anh, mình là người không tốt. Điều này làm tôi rất buồn mỗi khi nghĩ đến. Vì tôi đã cố gắng biết bao cho gia đình này suốt từng ấy năm, nhưng đổi lại anh luôn nhìn nhận tôi không tốt. Anh nhận xét tôi là người khó chịu, nóng nảy, thỉnh thoảng cãi nhau lại nói tôi tuyệt tình. Điều tôi mong mỏi là chồng có thể làm chỗ dựa vững chắc cho mình.
Về tài chính, chúng tôi đều có công việc riêng, cùng nâng cao thu nhập. Tôi không muốn dựa dẫm tài chính vào chồng, nhưng về tinh thần, tôi luôn mong anh sẽ là người bạn có thể an ủi khi tôi buồn, đứng ra bảo vệ tôi trước người khác và đối xử với tôi đúng nghĩa là một người vợ. Tôi đã tâm sự với chồng nhiều lần về điều này nhưng không thấy thay đổi. Anh vẫn là anh, vẫn cư xử vô tâm, đôi lúc vô duyên, vẫn đi làm mỗi ngày và cùng tôi chăm sóc con, nhưng tôi cảm thấy không nhận được sự hỗ trợ tinh thần nào từ chồng. Cứ như hai người đồng nghiệp, cùng dựa dẫm vào nhau để hoàn thành nhiệm vụ: duy trì gia đình và chăm sóc một đứa bé.
Gần đây, tôi có chút áp lực từ công việc, mỗi lần như vậy, anh luôn bảo tôi hãy tìm đến chuyên gia để nhận lời khuyên. Lần này cũng vậy, khi tôi nói cảm thấy cả hai không hợp, anh bảo hãy tìm chuyên gia. Tôi thấy anh rất vô tâm. Có những lúc, thấy tôi khóc, anh chỉ nhìn, không nói gì nhiều và đi ngủ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Theo tôi nghĩ, khi thấy người mình yêu khóc, người ta phải đau lòng và an ủi, chứ không phải dửng dưng như vậy. Cuộc sống của chúng tôi cứ tạm bợ như thế, không hẳn là hạnh phúc viên mãn, cũng không quá tệ. Nhưng tôi - một người cần tình yêu thương - lại cảm thấy rất buồn khi cứ mãi sống như vậy.
Thanh Lam 24/07/2025

Đêm nào nhìn con ngủ tôi cũng khóc vì nghèo khó

26 tuổi, tôi vừa làm mẹ, vừa làm telesale với mức lương chưa tới 8 triệu đồng, tương lai mù mịt, năng lực mơ hồ, trách nhiệm đè nặng.
Đêm nào nhìn con ngủ tôi cũng khóc, khóc vì thương con, thương chính mình. Tôi từng ước không nên được sinh ra, từng muốn không còn tồn tại vì thấy mình sống cũng không có ích gì cho gia đình, xã hội, thậm chí còn chính là nỗi lo lắng cho gia đình. Vậy... Đọc thêm

Nhìn ba bệnh tật giày vò, con - người đàn ông 40 tuổi khóc nghẹn

Dẫu biết cuộc đời một con người không tránh khỏi sinh - lão - bệnh - tử, nhưng làm sao con có thể không đau lòng.
Con không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu có ký ức, nhưng ký ức của con lấp đầy những câu chuyện ngày xưa, rất lâu trước khi con ra đời. Con ghiền những câu chuyện ngày xưa ba má kể về hành trình gia đình mình vượt qua bom đạn, những lần cận kề cái chết, những ngày... Đọc thêm

Chồng không chí, vợ gồng gánh hết vẫn bị chửi ngu mỗi khi cãi vã

Chồng tôi không có chí tiến thủ, nói năng kiểu chợ búa, thiếu kiến thức, cãi cùn, không chịu tìm hiểu vấn đề mà cứ chửi đổng.
Tôi 29 tuổi, cưới chồng 6 năm, con trai 4 tuổi, đang sống ở nhà ba mẹ chồng, đồng thời xây nhà ở giai đoạn hoàn thiện. Tôi quen anh vào năm thứ tư đại học, ba mẹ tôi ở gần nhà ba mẹ chồng, ông bà đi tiệc gặp nhau và đùa với nhau sẽ làm thông gia, vì... Đọc thêm

Chỉ khi tôi khóc, chồng mới chịu gần gũi

Khi tôi khóc và thắc mắc, anh mới quan tâm tới chuyện vợ chồng hơn chút, còn không có khi vài tháng hoặc cả năm chẳng đụng vào người vợ.
Tôi gần 40 tuổi, còn chồng hơn năm tuổi, kết hôn được gần 15 năm, có một con trai và chưa có dự định sinh thêm con. Trước đây khi yêu, chúng tôi giữ gìn cho nhau tới đêm tân hôn. Vì anh là người đầu tiên và là người tôi yêu nên tôi rất hạnh phúc... Đọc thêm

Tại sao tôi không yêu con ngay từ cái nhìn đầu tiên

Ai cũng khen bé xinh, đáng yêu, nhưng tôi chỉ thấy một sinh linh nhỏ bé khiến mình kiệt sức, hoang mang.
Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy con, đứa con bé bỏng tôi mang nặng suốt chín tháng trời trong bụng. Mọi người xung quanh vỡ òa trong hạnh phúc, ai cũng khen bé xinh xắn, dễ thương, trông giống mẹ, giống ba, riêng tôi không khóc, không xúc động. Tôi chỉ thấy một sinh... Đọc thêm