Nên ứng xử với người bố 'sinh nhưng không dưỡng' như thế nào?
Tôi không có tình cảm gì với bố, cũng không màng tới tài sản của ông, cứ coi như mình không có bố mà sống.
Bố mẹ tôi lấy nhau qua mai mối. Khi tôi nhỏ, chỉ sống với mẹ vì bố đi làm xa, mỗi năm về quê chỉ một hai lần, hầu hết sống ở nhà ông bà nội, dù nhà tôi và nhà ông bà chỉ cách nhau vài chục mét. Cả tuổi thơ tôi cơ cực, nhà nghèo nhưng bố không gửi tiền cho mẹ nuôi chị em tôi.
Với chúng tôi, bố như người xa lạ, mỗi lần thấy bố về, tôi vừa lạ vừa tò mò, lại sợ và ghét. Khi tôi khoảng 6-7 tuổi, chứng kiến bố đem bồ về nhà ông bà nội. Ông bà tôi bao nuôi, bảo là bạn của bố chứ không phải bồ bịch. Mẹ tôi vào nhà ông bà hỏi cho ra nhẽ, liền bị bố đánh, xô vào tường, khiến trán mẹ ngay lập tức nổi cục to như cái chén. Từ đó tôi căm hận bố. Sau đợt đó, bố mẹ ly hôn. Tôi nghe nói bố có con trai với người đàn bà đó trước khi bố mẹ ly hôn.
Từ đó, bố không còn liên lạc gì với mẹ con tôi nữa. Nghe đâu, hàng tháng bố không chịu gửi tiền, sau đó, mẹ phải làm đơn gửi ra cơ quan mới buộc bố trích lương để gửi về theo quy định của tòa, đến năm tôi 18 tuổi thì thôi. Số tiền cũng rất ít ỏi, không thấm là bao so với ăn uống, học hành của chị em tôi. Đáng nói, ông bà nội hắt hủi mẹ con tôi, tranh giành phần đất mẹ đang ở ngày đó. Sau đấy, theo phán quyết của tòa, mẹ phải trả đủ số tiền mới được nhận lại nhà. Mỗi lần tôi nhìn thấy ông nội vào chặt phá cây cối, phá đồ đạc nhà mình, tôi sợ hãi, cảm giác đó ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ. Chị em tôi mò cua bắt ốc, mót lạc mót khoai cùng mẹ để lớn lên. Mỗi khi nhìn thấy bạn bè có bố, tôi lại thầm ghen tỵ, ước ao mình cũng được như vậy.
Rồi tôi ra Hà Nội học. Đến ngày cưới, tôi mời bố tôi về dự cho đỡ xấu hổ với đồng nghiệp, thông gia. Ông cũng về, cho tôi một ít tiền gọi là. Sau đó, khi con trai, con gái của bố cưới, rồi vợ của bố qua đời, chị em tôi cũng đến dự, cố gắng nối lại quan hệ một đôi lần nhưng đều bất thành. Lý do là bố tôi nghiện rượu, tính nóng nảy, tôi thấy xa lạ và không thể tiến gần thêm. Từ đó đến nay, dễ có đến 15 năm giữa bố con tôi không liên hệ gì. Đáng nói, bố tôi kinh tế cũng khá, lương cao, có nhà, đất ở thành phố tỉnh lẻ, lại có nhà ở Hà Nội, nhưng đều cho con riêng, không cho chị em tôi đồng nào.
Hơn năm trước, đột nhiên bà cô tôi gọi điện hỏi với giọng rất oán trách, rằng có biết bố bị bệnh hiểm nghèo không. Tôi cũng nóng nảy buông một câu: "Ông ấy ốm thì có liên quan gì tới cháu"? Thực tâm, qua chị gái, tôi biết ông bị ốm, nằm ngoài bệnh viện Hà Nội, cũng định đến thăm nhưng chưa kịp đến thì bà cô gọi. Chắc nỗi oán giận bố bao nhiêu năm trong lòng tôi vẫn chưa hề nguôi ngoai. Sau đó, các bà cô của tôi nhắn tin, gọi điện nói tôi bất hiếu, không có bố sao có tôi, rằng tôi đối với bố thế nào thì các con sẽ sống với tôi như vậy.
Sau đó, khi tôi cùng chị gái liên hệ để vào thăm, bố đã về nhà ở quê. Do đường xa nên chúng tôi không thu xếp ra thăm ngay được. Hè vừa rồi, vợ chồng tôi đưa các con về Quảng Ninh chơi, cũng có mục đích là ghé thăm bố, dù tôi không có tình cảm gì, thậm chí cả khuôn mặt của ông tôi cũng không nhớ rõ. Khi tôi hỏi địa chỉ thì các cô không trả lời, có cô bảo bố tôi không tiếp ai, suốt ngày đóng cửa nằm trong nhà, không ai vào thăm được, vì thế gia đình tôi trở về Hà Nội. Từ đó đến nay, tôi vẫn băn khoăn, không hiểu cách mình ứng xử với bố là đúng hay sai? Tôi nên làm thế nào tiếp theo? Cảm ơn các bạn cho tôi lời khuyên.
Huyền Ngọc 21/08/202450 tuổi, nhiều người phụ nữ giỏi, đẹp thích nhưng tôi chưa ưng
Tôi không tìm người hoàn hảo, chỉ mong người đủ sâu sắc để hiểu, đủ mềm để chia sẻ, đủ bản lĩnh để cùng già đi một cách yên ổn.
Tôi 50 tuổi, người Hà Nội, giảng viên một trường đại học có tiếng. Tôi đam mê thể thao, yêu du lịch, biết chơi đàn và có năng khiếu nấu ăn. Về kinh tế, ngoài công việc giảng dạy, tôi còn tham gia luyện thi và đầu tư một vài lĩnh vực nên thu...
Đọc thêm'Nói chuyện với hơn trăm chàng trai mới tìm được người ưng ý'
"Sau hai năm gặp khoảng 7-8 chàng trai, cuối cùng tôi cũng "chốt" được một anh".
Nhiều người tới tuổi lập gia đình nhưng đường tình duyên vẫn lận đận. Chẳng phải họ không có người theo đuổi hoặc không mở lòng, mà vì nguyên nhân nào đó hoặc có lẽ do duyên phận chưa tới nên họ chưa tìm được mảnh ghép phù hợp. Thậm chí còn khiến họ "hoài nghi nhân sinh" như tác giả bài viết "Chán...
Đọc thêmBa mẹ ứng 10 tháng tiền tôi chu cấp nhưng tiêu hết sạch trong vài bữa
Ba mẹ bảo lấy tiền đó trả nợ, tôi chẳng hiểu nổi nợ gì trả mãi không hết; trong khi tôi sống hơn 30 năm chưa mắc nợ một ai.
Tôi là tác giả bài: "Mẹ âm thầm thế chấp nhà tôi để vay tiền trả nợ cho em gái". Khi viết bài đó, cảm xúc dâng trào nên quên chưa nói rõ, tôi là nữ. Cảm ơn những lời chia sẻ của mọi người. Tôi đã có đủ dũng cảm và quyết tâm để thoát khỏi nghịch...
Đọc thêmVì 20 triệu trợ cấp, tôi không dám phản ứng khi chồng phản bội
Mỗi lần thấy chồng về nhà với mùi rượu nồng nặc và tin nhắn với gái đầy điện thoại, tôi lại muốn bùng nổ.
Tôi 27 tuổi, chồng 31 tuổi, có bé gái bốn tuổi, hiện mang bầu đứa con thứ hai được gần bốn tháng. Cuộc sống vợ chồng không hề yên ả dù nhìn từ ngoài vào ai cũng nghĩ tôi sướng. Chồng tôi có nhiều tật xấu khó thay đổi: anh gia trưởng, thích sĩ diện với thiên hạ,...
Đọc thêmCó nên phụng dưỡng bác ruột để nhận thừa kế 20 tỷ đồng?
Tôi là nam 32 tuổi, có vợ và hai con; ông nội tôi có sáu người con, bốn gái và hai trai, anh trai của bố tôi không có con.
Tôi không biết lý do vì sao từ nhỏ bác trai luôn coi thường nhà tôi. Nói thêm, bố mẹ tôi làm ruộng, còn các cô bác đều kinh doanh hoặc làm cơ quan nhà nước. Hễ chúng tôi làm gì sai hoặc đi ngược suy nghĩ của bác là bác mắng ngu dốt. Mẹ từng nói với tôi: "Bao nhiêu cái...
Đọc thêm