Cuộc sống hạnh phúc của người phụ nữ từng nghĩ mình đần
Cuộc sống của tôi hiện tại khá ổn, có nhà, có đất, không nợ, có chồng thương yêu vợ và ba con ngoan ngoãn.
Đọc bài: "Lời tâm sự của một người đần" tôi thấy quá giống mình nên muốn đôi lời gửi tới tác giả. Bố mẹ tôi cũng hiền lành chân chất (trong mắt mọi người thì là bố tôi đần). Anh chị em tôi cũng vậy, không ai khôn ngoan như người ta. Anh chị tôi đều hiền lành chân chất, đần hơn người bình thường chút. Anh chị gần như không có bạn bè vì chủ yếu chỉ đi làm rồi về nhà nuôi con và ngủ nghỉ. Ai cũng tốt tính, không biết dối lừa ai, chăm chỉ, cần cù, chịu khó. Mặc dù chỉ làm công nhân nhưng về cuộc sống hiện tại cơ bản là ổn. Tôi so với anh chị thì khôn ngoan hơn nhưng so với người khác chắc vẫn đần.
Từ cấp một đến cấp 3 tôi luôn là thành phần học dốt nhất lớp. Tôi học dốt tới mức cô giáo dạy Văn gọi lên đọc bài văn thì tôi đọc không thành tiếng. Do tôi mặc cảm bị ngọng dấu hỏi thành dấu nặng nên không dám đọc, đọc sợ các bạn cười chê. Khi thi cuối kỳ môn Lịch sử, tôi được 8, cô giáo lại cho rằng tôi đi copy bài bạn khác (vì cả lớp có mình tôi được 8 điểm). Tôi cứ áp cho mình cái suy nghĩ là bản thân đần độn, không làm được tích sự gì. Từ bé tới lớn tôi cũng chẳng đi chép bài của ai. Bởi lẽ, tôi rất ngại giao tiếp. Vậy nên, điểm tổng kết của tôi cứ lẹt đẹt (nhất là các môn tự nhiên toàn 4 đến 5,5 điểm là cao nhất).
Tôi thi đại học tới năm thứ 3 mới đỗ, vì học kém các môn tự nhiên nên chọn học khối C. Khi vào đại học tôi mới thấy thực ra mình không phải đần mà do bản thân luôn cho rằng mình đần nên như vậy. Tôi bắt đầu thay đổi, sửa cái tật nói ngọng của mình và bắt đầu đi học thêm tiếng Anh. Tôi vẫn rất hiền, không thích giao lưu nhiều (có vài bạn thân) nhưng không phải là đần nữa. Tôi cũng không phải nói ngọng bẩm sinh mà do thói quen phát âm nên sửa một thời gian ngắn là hết ngọng (vậy mà hồi cấp 3 tôi nghĩ không sửa được). Tôi thay đổi bản thân bằng cách thay đổi suy nghĩ của mình và tin mình làm được.
Hiện tại, tôi làm nhân sự cho một công ty nước ngoài. Lương không cao, 25 triệu đồng thôi nhưng tôi không còn sợ giao tiếp với người lạ, không sợ người ta chê mình dốt nát. Cuộc sống của tôi hiện tại khá ổn, có nhà, có đất, không nợ, có chồng thương yêu vợ. Chồng tôi rất hiền, không thích giao du với nhiều người, vợ chồng có 3 con. Các con tôi cũng thông minh, nhanh nhẹn, học giỏi thuộc top của lớp, không đần như tôi ngày xưa. Tôi vốn dĩ không thích ăn chơi, mua sắm, không thích đàn đúm bạn bè. Tôi chỉ thích đi làm kiếm tiền, về nhà cơm nước, dạy dỗ và chơi với các con. Niềm vui của tôi là con cái, là những lúc cặm cụi bên bếp nấu nướng, là những bữa cơm nóng hổi bên gia đình.
Bạn thấy đấy, người đần cũng có cái lợi của người đần. Cuộc sống của người đần trôi qua một cách êm ả, bình lặng, không bon chen. Người đần cũng có hạnh phúc, được người ta tôn trọng. Người đần không lợi dụng ai, cũng không mưu mô, tính toán thiệt hơn. Vậy nên, bạn hãy tự tin bước lên tìm hạnh phúc và tin mình làm được. Đừng quá quan trọng chuyện mình đần hay không. Mỗi người có ưu và nhược điểm khác nhau. Hãy tự khám phá bản thân và tìm ra ưu điểm của mình để phát huy bạn nhé. Tôi làm được và bạn cũng vậy. Hãy vững tin lên, hãy thoát ra khỏi cái suy nghĩ đã bám rễ trong đầu rằng bạn là người đần. Không có ai đần cả, chẳng qua mình chỉ hiền lành hơn thiên hạ mà thôi.
Huệ Ngân 28/03/2025Hạnh phúc dù là người phụ nữ thứ ba trong cuộc đời anh
Tôi là người thứ ba nhưng không phải là "baby three" tệ hại ngoài kia, chỉ là người đến thứ ba.
Bởi lẽ anh ấy từng có một cuộc hôn nhân 12 năm với người vợ trước và có một con gái. Ngoài ra anh còn một mối quan hệ không chính thống để có một đứa con trai. Ngay khi vừa tìm được trang cá nhân của chị vợ ấy, tôi đã thẳng thừng chặn vì trang cá nhân của tôi ở chế độ công khai....
Đọc thêmLời tâm sự của một người đần
Đần theo hướng hiểu của tôi là người có trí tuệ thấp hơn bình thường, khả năng làm việc rất chậm mà lại vụng về, hậu đậu.
Tôi một người đần, thừa hưởng sự đần độn di truyền. Đần theo hướng hiểu của tôi là người có trí tuệ thấp hơn bình thường, khả năng làm việc rất chậm mà lại vụng về hậu đậu, việc học tập khó khăn vì khả năng tập trung cực kỳ thấp, trí...
Đọc thêmTôi đồng hành cùng con vài năm nữa rồi sống cuộc sống của mình
Trong lúc mệt mỏi về sức khỏe và tinh thần, tôi hay suy nghĩ giữa về quê sống hẳn và ở lại nơi hai mẹ con đang sống.
Tôi là tác giả bài viết "Lối đi nào cho người mẹ đơn thân 40 tuổi". Cảm ơn tất cả ý kiến đóng góp nhiệt tình, sâu sắc từ độc giả để tôi có thể bước tiếp trong cuộc sống này. Dù là ý kiến thế nào, tôi vẫn ghi nhận và trân trọng để suy nghĩ thêm.
Ngày...
Đọc thêmGia đình hạnh phúc nhưng tôi vẫn thấy cuộc sống mông lung
Tôi rất yêu thương vợ con, muốn làm gì đó để giúp thêm cho gia đình nhưng đều thất bại.
Tôi 36 tuổi, sinh ra và lớn lên ở miền Trung, ba mất sớm, mình mẹ tần tảo nuôi chị em tôi lớn khôn. Biết được sự khó khăn của mẹ, anh em tôi nghỉ học từ sớm phụ giúp mẹ, trả bớt nợ chữa bệnh cho cha lúc ốm đau. Trong thời gian làm thuê, tôi tranh thủ học bằng điện, có thu nhập khá hơn chút...
Đọc thêmNhìn nhiều gia đình đổ vỡ ở tuổi 40, tôi lo cho hạnh phúc của mình
Những đổ vỡ này xảy ra khi sự nghiệp của tôi khởi sắc; tôi vẫn muốn tiếp tục thành công nhưng không muốn vì vậy mà đánh mất gia đình.
Tôi 40 tuổi, bắt đầu nhận thức được một xu hướng không mấy tốt đẹp. Cuộc sống hôn nhân của một vài đồng nghiệp, bạn bè quanh tôi đang rơi vào khủng hoảng và kết thúc bằng việc ly hôn. Điều đó thực sự làm tôi chú ý vì có những cuộc...
Đọc thêm