Sự thật đau lòng sau những bát cơm đầy của mẹ
Một hôm tôi ăn nhầm bát cơm của mẹ, mới biết bát có ít cơm nóng ở trên, dưới toàn cơm thừa của bữa trước, khô, rời, khó ăn.
Gia đình tôi hoàn cảnh éo le hơn gia đình khác vì bố bỏ mẹ con tôi khi tôi học lớp 6. Tôi nhớ lúc đó mẹ cố gắng hàn gắn để các con có đủ cha mẹ nhưng bố vẫn dứt áo ra đi với người đàn bà khác trẻ hơn, giàu hơn và hy vọng sinh cho ông được thằng con trai. Thời ấy tôi thấy mẹ buồn lắm, mẹ hay khóc, có lúc mẹ chở tôi đi học mà khóc suốt trên đường, mồ hôi trong ngày hè nóng bỏng của thời tiết Hà Nội và nước mắt mẹ tôi hòa vào nhau. Tôi hiểu mẹ, thương mẹ nhưng chỉ biết lặng im chứ không dám nói gì. Lắm lúc chị em tôi không ngoan hay lười làm việc nhà, mẹ lại nói: "Mẹ rất buồn, các con đừng làm mẹ buồn thêm nữa. Mẹ mà điên lên là có đứa chết". Tôi như chết đứng, im lặng, chỉ biết thương mẹ và tự hứa mình phải cố gắng học để không phụ công mẹ.
Khi bố bỏ đi, bố chỉ góp tiền nuôi con được mấy tháng sau đó mất hút, không lời động viên cũng không có vật chất, của cải gì gửi để mẹ nuôi tôi. Mẹ cứ chật vật đi làm lương 3 cọc ba đồng, lo làm sao để đủ tiền học, tiền sinh hoạt và các khoản khác nữa. Tôi thấy mẹ tiết kiệm lắm, không dám mua quần áo mới, cứ có lương hàng tháng là mẹ nộp hết tiền học thêm cho tôi, còn bao nhiêu mẹ tiêu bấy nhiêu. Thế nhưng mẹ vẫn nói với tôi: "Con cứ yên tâm học, mọi việc mẹ lo được". Tôi yên tâm học và cố học để không phụ công mẹ, năm lớp 9 thi đỗ vào cả 3 trường chuyên nổi tiếng tại Hà Nội. Mẹ vui lắm và bảo: "Con cứ học, còn tiền học mẹ lo".
Thế là tôi lại tiếp tục hành trình 3 năm cấp 3 sau lưng mẹ vì mẹ sợ tôi đi xe buýt không an toàn, còn đi xe trường đón thì nhà tôi không có kinh phí. Trời mưa hay bão, trời nóng hay lạnh, mẹ chở tôi đi ngày 4 lượt cả học chính và học thêm không lúc nào kêu ca một lời. Tôi thương mẹ lắm, cố học đạt học bổng cả 3 năm cấp 3. Tôi tự ôn thi tiếng Anh để thi chứng chỉ IELTS đạt kết quả như bạn bè và đỡ phần nào kinh tế gia đình. Thế rồi tôi cũng được xét tuyển thẳng vào đại học Ngoại thương như ước nguyện, mẹ con tôi mừng lắm và hạnh phúc vì công sức bao năm của hai mẹ con đã được đền đáp.
Trong từng ấy năm không có bố ở bên, mẹ không để tôi phải khổ, đến bữa vẫn đủ các loại đồ ăn, sữa, hoa quả. Mẹ không bao giờ uống sữa vì bảo mẹ thương con bò mẹ, mẹ không ăn quả vì bảo không thích loại ấy. Tôi biết mẹ nhường tôi vì mẹ không có nhiều tiền để mua. Có những hôm mẹ con tôi nhường nhau, không ai chịu ăn quả cuối cùng, phải chia đôi, bắt nhau phải ăn như nghĩa vụ.
Đến bữa ăn, nhiều khi tôi thấy bát cơm của mẹ đầy hơn tôi, mẹ bảo lao động nên phải ăn nhiều, còn tôi sợ béo nên ăn bát vơi. Bao năm nay với hàng ngàn bữa ăn tôi cứ yên tâm ăn như thế, không một chút suy nghĩ. Thế rồi có một hôm tôi ăn nhầm bát cơm đầy của mẹ mới biết bát cơm của mẹ chỉ có một ít cơm nóng ở trên, phía dưới toàn là cơm thừa của bữa trước nên khô, rời và khó ăn hơn. Mẹ đơm đầy như thế để đánh dấu bát cơm nguội của mẹ. Tôi lạnh hết sống lưng vì thương mẹ quá, mẹ đã hy sinh tất cả vì cuộc sống của chị em tôi. Các cụ thường bảo: "Sểnh cha ăn cơm với cá, sểnh mẹ liếm lá gặm xương", tôi nợ mẹ nhiều lắm. Mẹ tôi là như thế đó các bạn ạ, đức hy sinh của mẹ vô cùng lớn, tôi tự hứa với mình phải thành đạt để báo hiếu cho mẹ.
Tôi thương mẹ, thương tất cả người phụ nữ Việt Nam, thương những người phụ bị chồng bỏ đi, thương những đứa trẻ có hoàn cảnh như tôi. Nếu cho tôi một điều ước, tôi chỉ ước: "Tôi là người cuối cùng bị bố bỏ rơi và từ nay trở đi đừng có ông bố nào bỏ con mà đi như bố tôi".
Huyền Trâm 22/04/2025Thú nhận với em tình cảm thật lòng nhưng đầy sai trái
Tôi chỉ cần em hiểu, em tốt như vậy, xứng đáng được biết vẫn còn người trân trọng em theo cách lặng lẽ, vừa đau đớn vừa hạnh phúc.
Cả hai đều đã có gia đình riêng, có những trách nhiệm và ràng buộc tưởng rằng không gì có thể lung lay. Với tôi, em luôn là một người em, một người bạn đặc biệt, một người khiến tôi quý trọng, không cần bất cứ sự đề phòng nào, dành sự quan...
Đọc thêmNhiều lúc nhìn mâm cơm chỉ có cá khô, lòng tôi đau như cắt
Vợ chồng tôi cố gắng thật nhiều nhưng chẳng hiểu sao vẫn không xoay đổi tình thế được, nhà nghèo quá.
Tôi sinh ra và lớn lên trên quê hương thuần nông, lớn lên như bao người con trai khác, đang học dở dang rồi rời quê hương đi vào vùng đất hoa lệ, làm đủ việc miễn là có tiền. Được vài năm sống và làm việc không ngại cực khổ, tôi quen người con gái cùng quê và tìm hiểu được...
Đọc thêmLớn lên trong những bữa cơm đầy nước mắt và sợ hãi
Tôi từng nghĩ gia đình là nơi để trở về, nhưng với tôi, đó là nơi chứa đầy sự trách mắng, tổn thương kéo dài suốt tuổi thơ.
Tôi 24 tuổi, ba mẹ ly hôn từ khi mình còn học tiểu học, sống cùng ông bà nội từ nhỏ. Mối quan hệ giữa tôi với bố và ông nội chưa bao giờ tốt, thậm chí là căng thẳng kéo dài. Bố tôi từng được bà nội kể là người ăn chơi, tiêu tiền như công tử khi...
Đọc thêmSự thật của chồng và người cũ khiến tôi đau lòng
Khi biết được quá khứ của chồng, tôi thấy cay ở khóe mắt và đau trong lòng, thương cho bản thân và thương cho người con gái kia.
Tôi là tác giả bài: "Chồng và người cũ muốn ôn lại kỷ niệm 15 năm trước" và "Mở lời với chồng thế nào về người yêu cũ của anh?". Sau khi điều chỉnh được tâm trạng, tôi và chồng đã có cuộc nói chuyện về quá khứ 15 năm trước của anh.
Chồng tôi và...
Đọc thêmĐập nát điện thoại mới mua của vợ vì em nằng nặc bắt tôi rửa bát
Chị vợ không cần tôi phụ rửa bát nhưng vợ nói nhiều và luôn bắt tôi vào rửa thay chị khiến tôi nổi cáu.
Nấu cơm, đi chợ, đưa con đi học, những việc này tôi làm hàng ngày. Đương nhiên việc kiếm tiền, tôi là người trụ cột trong gia đình, phải lo toan gánh vác. Tôi sinh ra ở nơi người ta thường nói là "chó ăn đá, gà ăn sỏi". Nhà tôi nghèo lắm nên bố cho chúng tôi học để biết con...
Đọc thêm